Chông tôi có tính hay đeo tai nghe. Từ ngày yêu nhau anh cũng đã hay như vậy nhưng nghĩ thanh niên, tuổi trẻ, đi đường đeo tai nghe thưởng thức âm nhạc tí thì không sao, tôi cũng không cảm mặc dù chẳng hài lòng chút nào. Nhưng anh cứ thích làm như vậy, không lẽ lại vì chuyện cỏn con ấy mà bỏ nhau.
Ngày yêu nhau, đi chơi với người yêu, chở tôi đằng sau xe mà anh cũng cứ cái tai nghe cắm vào tai. Góp ý với anh rằng, như thế, một là anh không tôn trọng em, hai là gây nguy hiểm cho cả hai đứa. Đi xe cứ đeo tai rồi có còi báo hiệu, có còi của xe bên cạnh lại không biết gì thì chẳng gây nguy hại cho người ta sao? Đi chơi với bạn gái mà đeo tai nghe thì còn vị gì. Cứ chở nhau chục km cũng không nói với nhau câu nào, nói thì phải nói thật to, căng tai ra mới nghe được. Tôi bực mình, nhiều lần cãi cọ nhưng anh bảo, anh đeo nhỏ thôi, tôi nói anh vẫn nghe được. Đành phải nhịn…
Tôi có nhắc anh: “Anh đi ra ngoài mà cũng đeo tai nghe thế này thì chẳng ai quý anh được đâu, mất thiện cảm lắm!”. (ảnh minh họa)
Nhưng, từ ngày lấy nhau, lạ thật, cái tính ấy của anh vẫn không bỏ được. Tưởng khi có vợ con vào, chẳng còn trẻ trung nữa, anh sẽ không lãng tử kiểu ấy nữa, ai ngờ, anh vẫn chứng nào tật ấy. Nói với anh nhiều thì anh cau có, còn cãi nhau vài lần. Đúng là vì chuyện đó mà vợ chồng to tiếng thì cũng không nên chút nào, góp ý anh không chịu nghe, bảo thủ kinh khủng. Nhưng mà chuyện này cứ để thế, đi ra ngoài anh cũng làm vậy thì người ta cười vào mặt anh ấy.Tôi có nhắc anh: “Anh đi ra ngoài mà cũng đeo tai nghe thế này thì chẳng ai quý anh được đâu, mất thiện cảm lắm!”. Anh tặc lưỡi: “Anh cần gì ai quý, họ thích nghĩ thế nào thì nghĩ, mình sống theo ý mình, ai quản được mình”. Thì đúng là mình sống theo ý mình, chẳng ai quản được mình và cũng không nên quan tâm đến thiên hạ nghĩ gì nhiều, nhưng chuyện này là chuyện ý thức cư xử, văn hóa ứng xử, lễ độ của một con người chứ không phải cái chuyện sống theo ý mình được.
Cái hồi anh đến nhà bạn tôi ăn uống, ai nói gì anh cũng không nghe thấy, anh còn gật đầu theo nhạc. Mọi người ngạc nhiên không hiểu anh bị điếc hay gì, sau họ mới phát hiện anh đang đeo tai nghe, thấy ai cũng há miệng ngạc nhiên. Anh quả là khiến tôi mất mặt, tôi buộc phải chống cháy, “chắc đang mải nghe cái gì đó quan trọng cho công việc đó thôi”, nhưng tôi biết, anh thích như vậy và anh không cần quan tâm ai nhìn anh. Chỉ khi nào có người gọi to, bảo anh bỏ tai nghe ra nói chuyện thì anh mới bỏ ra. Nhưng cũng chỉ có lần ấy, lần sau chẳng ai mời anh tới nữa…
Anh có cái tính lạ là thế, nói mãi thì thành ra vợ chồng cãi nhau to, mà cũng vài trận rồi chứ đâu phải ít. (ảnh minh họa)
Hôm về nhà thăm bố mẹ vợ cũng vậy, anh cũng ung dung đeo tai nghe. Bố tôi bảo ‘thằng này nó bị nghễnh ngãng à mà phải đeo máy trợ thính hả con?’. Tôi không dám nói cũng vâng dạ như thật để bố mẹ đỡ phiền lòng không thì lại bảo là anh dở hơi. Anh giải thích cái sự thích đeo tai nghe của mình rằng: “Cuộc sống có quá nhiều thứ âm thanh hỗn tạp, những lời đàm tiếu, những câu nói vớ vẩn anh không muốn nghe. Nhạc là cách thức hưởng thục cuộc sống tốt nhất, anh không muốn bỏ qua ca khúc nào nên anh phải đeo tai nghe để tâm hồn mình thư thái hơn”. Nghe anh nói tôi nói không quá chứ buồn nôn, nhiều khi tôi nghĩ ‘hay là mình lấy phải ông dở rồi’.Anh có cái tính lạ là thế, nói mãi thì thành ra vợ chồng cãi nhau to, mà cũng vài trận rồi chứ đâu phải ít. Anh ăn nói như thế ai mà chấp nhận được. Riêng bữa cơm với gia đình thì anh không đeo tai nghe, lúc đi ngủ cũng không đeo nhưng cứ đi ra đường, đi chơi thì anh lại đeo. Nói chung không phải là 100% là lúc nào anh gặp người khác anh cũng đeo nhưng cũng 80% số lần ấy, và chỉ cần ngần ấy thôi cũng đủ để người ta không bao giờ có thiện cảm với anh.
Bây giờ tôi không biết làm sao để trị người chồng này. Cứ thế này thì đúng là, tôi chẳng dám đi đâu với anh cả. Tôi ở nhà cho lành, đi khéo lại bị nói là vợ cũng dở hơi nốt…
maianh...@yahoo
(Theo Khám phá)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét