Tôi chỉ là một cô gái nghèo, bố mẹ ở quê làm ruộng, bản thân vừa mới ra trường đang long đong chạy mọi nơi tìm cho mình một công việc ổn định.
Những công việc làm thêm chẳng đủ cho tôi trang trải cuộc sống nơi đô thị. Có người hỏi tôi sao không về quê, nhưng về quê thì sao? Về quê cũng phải có một khoản tiền lớn để chạy việc, vậy thà cố bám trụ ở lại thành phố này chịu khổ một mình còn hơn về quê tăng gánh nặng cho gia đình. Cuối cùng, sau gần nửa năm ban ngày chạy bàn tại quán ăn, tối về nghiên cứu tìm việc làm trên mạng internet, tôi đã tìm được cho mình một công việc phù hợp với chuyên ngành kinh tế của mình. Vốn khá xinh xắn, tính tình lại vui vẻ dễ gần nên tôi nhanh chóng được đồng nghiệp quý mến, có nhiều chàng trai chưa vợ cũng thầm mến mộ tôi. Và anh cũng là một trong số đó.
Vì thời sinh viên phải lo từng bữa ăn, từng đồng học phí nên tôi chẳng dám mơ tưởng đến chuyện yêu đương hẹn hò. Tôi chỉ biết đến đi học và làm thêm. Từ khi gặp anh, trái tim tôi lần đầu biết bối rối, biết lỡ nhịp. Tôi hiểu mình đã yêu anh mất rồi, anh chính là đối tượng mà tôi mơ ước chờ đợi bấy lâu nay. Và hơn thế nữa, anh rất giàu, anh sẽ là người xóa tan cái nghèo ám ảnh tôi bao năm qua. Thế nên tôi nhận lời yêu anh như một điều hiển nhiên. Thực sự, tôi yêu anh một phần vì tiếng gọi của trái tim, một phần vì anh có điều kiện mà tôi mong ước. Tôi không phủ nhận mình là con người thực dụng, và trong mối tình này bản thân tôi có chút toan tính vật chất. Nhưng thời nay, con gái ai chẳng ham có được tấm chồng tài giỏi giàu có, điều đó đâu phải là xấu.
Người ta thường nói “tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền sẽ không có tất cả”. Câu nói này tôi đã thấm nhuần lắm rồi, vì cả cuộc đời tôi chưa từng có được thứ gì mình mong muốn. Ngày nhỏ, tôi muốn một con búp bê nhưng bố mẹ tôi khi đó lo ăn cho chúng tôi còn không nổi lấy đâu ra tiền mua đồ chơi. Vậy là tôi chỉ dám len lén nhìn chúng bạn có đồ chơi này đồ chơi nọ mà khát khao thèm muốn. Lớn hơn một chút, bạn bè có xe đạp để đi học hoặc sẽ được bố mẹ đưa đón, còn tôi thì đi bộ hơn 3km để đến trường. Mãi đến khi lên cấp 3, vì học xa nhà đến hơn chục cây số nên tôi lần đầu tiên có chiếc xe đạp của riêng mình, dù chỉ là chiếc xe đạp cà tàng, 10 ngày đi thì có đến 7 ngày hỏng và phải dắt bộ. Những kí ức về cái đói, cái nghèo đó đã ám ảnh cả cuộc đời tôi. Cho dù đến khi đi làm, đã có lương và có thể nói là ổn định ở nơi thành phố đắt đỏ thì tôi vẫn sợ đời mình sẽ lặp lại những ngày nghèo khó như thế. Vì thế tôi rất sợ lấy chồng nghèo.
Người ta thường nói “tiền không phải là tất cả, nhưng
không có tiền sẽ không có tất cả”.(Ảnh minh họa)
Tôi và anh đến với nhau như một cặp ghép hoàn chỉnh của cuộc đời mình. Chúng tôi giống như bao cặp tình nhân khác, có những ước mơ, những dự tính tương lai và khi đã xác định đến với nhau thì cũng có những giây phút mặn nồng. Khi đó anh luôn nói, cuộc đời này anh sẽ không bao giờ bỏ tôi, tôi tin điều anh nói. Và chẳng biết từ bao giờ, khi nghĩ đến chuyện mất anh, tim tôi nghẹn lại như nghẹt thở.
Ngày anh đưa tôi về ra mắt gia đình, chào đón tôi là cái nhìn không mấy thiện cảm của mẹ anh. Tôi biết nhà anh giàu, nhưng không nghĩ lại giàu đến mức đó. Nó quá sang trọng và lộng lẫy đến choáng ngợp, khác hẳn cái vẻ “quê mùa, nhếch nhác” của tôi. Chẳng phải tôi lôi thôi nhếch nhác, mà những đồ tôi mặc chỉ là đồ bình thường, không phải hàng hiệu để tương xứng với sự sang trọng của ngôi nhà. Chắc do nhìn tôi bình thường mà mẹ anh mới có ánh mắt coi thường như vậy. Theo kế hoạch là tôi sẽ ở lại ăn cơm với gia đình nhà anh, nhưng sau khi hỏi thăm qua loa mấy câu bố mẹ anh nói mệt và trở về phòng. Chỉ còn tôi và anh ở lại trong căn phòng khách ngột ngạt ấy, chắc hẳn anh thấy rõ vẻ lúng túng của tôi nên đã nắm tay tôi thật chặt. Anh đưa tôi đi thăm quan ngôi nhà và phòng của anh. Thú thực đến lúc đó tôi chẳng còn tâm trạng nào để nhìn ngắm nữa. Tôi thấy nhục nhã vì cái nghèo, chỉ muốn bước chân ra khỏi ngôi nhà đó ngay tức khắc. Khi đó là lần đầu tiên tôi nghĩ đến chuyện từ bỏ anh.
Sau chuyện đến nhà anh, anh càng tỏ ra ân cần quan tâm tôi. Anh nói sẽ thuyết phục gia đình chấp nhận chuyện của chúng tôi, chỉ cần tôi có niềm tin ở anh. Tình cảm của anh quá chân thành, nó làm tôi động lòng mà quên đi sự nhục nhã kia. Chúng tôi lại càng gắn bó khăng khít với nhau, cho dù cái tương lai kia thật mờ mịt, tôi chẳng thể nắm bắt được nó.
Anh cãi nhau với bố mẹ gay gắt. Bố mẹ anh tuyên
bố sẽ không cho anh một chút tài sản nào nếu anh cố lấy tôi.
(Ảnh minh họa)
Một buổi chiều mẹ anh đến gặp tôi. Bà lạnh lùng đưa tôi một xấp tiền lớn, số tiền đó có thể đủ cho tôi trang trải một cuộc sống đầy đủ ở thành phố hàng chục năm, đổi lại là yêu cầu tôi phải rời xa anh. Bà nói sẽ không bao giờ chấp nhận tôi, con trai bà phải lấy một người vợ tương xứng. Bà bỏ đi ngay sau đó, mặc kệ tôi với số tiền đó. Tôi chua chát nhìn số tiền lớn, trong đời chưa bao giờ tôi nhìn thấy chứ đừng nói nó sẽ thuộc về tôi. Có số tiền này, tôi có thể sống sung sướng, bố mẹ tôi ở quê xây lại được căn nhà tử tế, cũng sẽ cuộc sống an nhàn hơn rất nhiều. Các em tôi sẽ không vất vả như tôi khi đi học nữa. Nhưng đổi lại đây là tiền tôi bán rẻ tự trọng và tình yêu của mình. Tiền bạc chẳng phải là một trong những lí do tôi đến với anh sao? Nhưng giờ đã có trong tay số tiền lớn vậy sao tôi vẫn không thấy vui, vẫn đau lòng đến vậy? Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra tình yêu quan trọng hơn số tiền lớn kia rất nhiều. Tôi không muốn từ bỏ anh.
Tôi nhờ anh mang số tiền đó trả về cho mẹ anh. Mẹ anh gọi điện chửi tôi là đồ vô ơn, ghê gớm. Đúng, tôi thấy mình thật ghê gớm khi làm vậy, nhưng tôi chỉ muốn giữ tình yêu của mình. Tôi nhận số tiền của mẹ anh, sẽ là đánh mất đi hạnh phúc cả đời mình, thậm chí sẽ không bao giờ tìm lại được hạnh phúc nữa. Điều đó có đáng không?
Anh cãi nhau với bố mẹ gay gắt. Bố mẹ anh tuyên bố sẽ không cho anh một chút tài sản nào nếu anh cố lấy tôi. Nhìn anh chán nản mệt mỏi mà tôi thấy đau xót, tôi hận mình không giàu có để đến với anh đường hoàng. Tôi hận cái nghèo của tôi đã đẩy anh vào sự lựa chọn khó khăn. Tôi để anh tự quyết định, nếu anh từ bỏ tôi thì tôi sẽ không oán trách anh. Nhưng anh chọn tôi. Anh ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Anh hốc hác đau khổ khi nghĩ đến bố mẹ, nhưng anh vẫn cố gắng vững vàng để làm chỗ dựa cho tôi. Khi đó là lần đầu tiên tôi nhận ra có một người yêu mình chân thành thật hạnh phúc biết bao. Tôi tham luyến hạnh phúc đó và tự nhủ mình sẽ cùng anh cố gắng vượt qua khó khăn. Lần đầu tiên tôi không còn sợ cái nghèo nữa, vì tôi hiểu bên cạnh tôi lúc này luôn có một bàn tay ấm áp nắm chặt tay tôi. Anh chính là người đã xóa bỏ ám ảnh cái nghèo trong tôi, không phải vì anh giàu có tiền bạc mà anh giàu có tình yêu. Với tôi như vậy là quá đủ, hóa ra nghèo cũng sẽ có hạnh phúc của người nghèo.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét