Hãy nhìn xem bao ánh dương đang nở rộ, bầu trời chiếu màu xanh dương sáng trong thế kia mà, mặt đất lấm tấm những cơn mưa bay đầu mùa long lanh như thế, em hãy chui ra chiếc vỏ ốc mà hòa vào thế giới sôi động, đừng cứ mãi trốn chui vào khoảng eo hẹp mãi thế chứ!
Một ngày em chợt nhận ra tất cả những đau khổ chất chứa đã ứa đầy, đã trở nên chai xạm, bẻn lén thấp thỏm nghĩ suy, vu vơ ai đó nói cô bé thật khờ khạo, đi tin vào thứ tình mù quáng chẳng đến hồi kết.
Em à! Nỗi đau sẽ nguôi ngoa, quá khứ sẽ quên lãng nếu một trong hai không ai đánh thức nó dậy, đau rồi tự khắc sẽ buông thôi mà, dòng nước bùn lầy nhám nhô có bao giờ chảy được mãi, hãy rửa trôi vết thương, hãy trị độc và tin vào một ngày mai tươi sáng.
Đừng cứ mãi chui vào vỏ ốc thế kia! Tình đã chết hãy mặc nó chôn vùi cùng khối buồn thương, vỏ ốc chật hẹp tối tăm một màu đen tối, sao em cứ mãi khép bản thân vào nơi thâm cung tồi tệ đến thế, có được gì đâu hả em? Như thế lại làm tim em đau, lòng em cồn cào nỗi nhớ, đầu óc em sẽ vây quầng với khối u uất, em cứ thích mãi chìm sâu trong giấc ngủ cô liu như vậy sao?
Không có gì là không thể, em biết không?
Dù có nhận lấy sự phản bội không đáng có, dù có yêu người không yêu mình, dù có nhạt nhòa vì yêu lâu, dù có bắt ép với bao ngưỡng cửa khó khăn sóng gầm biển sâu, dù cho con người đối xử tệ hại với mình như thế nào, thì xin em hãy cứ khóc một lần cho nguôi ngoa rồi hãy lấp tất thảy niềm đau ấy vào một chiếc hộp mà chôn đi thật kín, hãy thả trôi cùng dòng sông, bởi như thế đôi lần sẽ xoa dịu được cơn đau và em sẽ lại quên đi nhanh thôi.
Hãy mạnh mẽ lên nào cô gái!
Việc gì phải ôm trọn tổn thương?
Người ta có xứng đáng để em nặng tình như thế không?
Người ta có biết trái tim em đang đau không?
Người ta cũng chẳng nhớ mong và lưu luyến gì em nữa cả. Vậy việc gì em cứ nom nóp sống trong bi đát sợ hãi như thế?
Con đường phía trước trải đầy ắp mênh mông cây cỏ rợp bóng, những cánh cò bay vi vu trên không trung bao la rộng lớn, ngọn gió đong đưa theo dòng nước mát, ánh bình minh hoàng hôn theo quy luật tự nhiên mà tỏa nhiệt thật đẹp thật long lanh.
Tất cả mọi thứ đều đang hoạt động đang dịch chuyển, vậy sao em còn nằm đó mà ôm vết thương lòng? Hãy đứng dậy và hiên ngang vững bước, hãy đẩy lùi kí ức đằng sau lưng, hãy yêu đời, yêu người, đối diện thực tế, hãy là cô bé hồn nhiên vui tươi như thủa nào, hãy sống rạo rực rảo bước với yêu thương, hãy chui ra ngoài chiếc vỏ ốc kia, rồi một ngày không xa em sẽ thấy đời đẹp biết nhường nào.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét